Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Chuyện Đời Thằng "NÓ" Phần 1

Cuộc sống chẳng ai đoán trước được tương lai
nó luôn là câu hỏi  không có câu trả lời nhất định..muốn biết được thì phải trải qua thời gian thì mới biết được kết quả..
thấm thoát thời gian cũng trôi qua..ngày mà nó lớn lên đủ để nhận biết tất cả sự đời..bao gồm những cách sống bên ngoài mà nó chưa từng vấp phải..nên giờ nó mới biết thế nào là đắng cay, chua chát  hay vị ngọt của cuộc sống để mà tựa về một đứa mà tôi gọi là "NÓ"

--Cuộc sống bên ngoài không như những ngày mà ngày xưa đầu óc nó hay  tưởng tượng lúc còn bé..bởi vì từ khi nó sinh ra.luôn được vòng tay cha mẹ che chở..và yêu thương..nó chính là chàng công tử của gia đình luôn ngoan ngoãn, và hay khóc nhè thường gọi là mít ướt..bởi thế nó rất dễ xúc động.dễ bị tổn thương..bề ngoài nhìn nó ốm nhắt bởi cái bản chất lười ăn của nó, đi học lúc nào cũng bị bạn bè chọc và cho những cái tên phù hợp với cái thân hình của nó.trong lòng nó mỗi khi nghe bạn bè gọi như thế nó cảm thấy rất bực nhiều lúc nổi cáu hay chửi thề k hay cho lắm..nó yêu ba mẹ, nhưng nó yếu đuối chẳng biết làm gì cho ba mẹ vui, chỉ biết gieo nỗi sầu trên đôi mắt cha mẹ nó thôi, nó thật tồi phải không?, nhiều lần làm ba mẹ buồn, những lúc như thế nó cảm thấy buồn lắm muốn nói lời xin lỗi tới ba mẹ nhưng nó không thể nói ra..nó biết là nếu làm được như vậy ba mẹ sẽ rất vui nhưng nó không thể vì nó ngại và ngượng.nó sống trong cái cuộc sống tương đối ổn nhưng nó không thể nào tránh được hai từ đó trong từ điển..thậm chí hai cái từ đó luôn là đề tài của cuộc đời nó..nhưng dù nó có làm gì đi nữa thì ba mẹ vẫn yêu thương nó vẫn luôn che chở nó, thậm chí nó lớn ùi nhưng nó vẫn được ba mẹ yêu thương hơn cả đứa em nhỏ bé của nó nữa..nó cảm thấy rất tự hào vì nó có một gia đình tuyệt vời..bề ngoài nó thì biết rồi ngoài ốm nhắt không có gì nổi bật, không được đẹp trai, nên nhiều lúc nó hay tự ti với cuộc sống cũng bởi vì cái dáng vóc của chính nó, mặc dầu nó yêu cha mẹ, có gia đình rất hoàn hảo, nhưng nó vẫn cảm thấy buồn,buồn mỗi khi bạn bè hay người thân đá động tới bản thân nó, hoặc chọc nó là người gì ốm nhắt lười ăn, nói chung buồn ba cái chuyện tao lao đó thì được ngày này ngày sau lại quên, buôn là buồn cho có để cuộc đời còn có cái mà suy nghĩ vẫn vơ, chứ k có nó thì cuộc đời này sẽ trở lên vô vị lắm đúng k, lên nó chẳng chú ý làm gì..ốm đâu phải là cái tội, k được đẹp thì có tội với ai đâu, ít ra thì nó cũng đâu vô duyên như những a chàng tỏ vẻ nam tính nhưng đôi lúc cũng vô duyên bà cố..theo suy nghĩ của nhiều người cũng như chính bản thân nó thì ốm nhắt chẳng có đứa nào có khuôn mặt điểm trai cả.. vì thế đó là chuyện hiển nhiên với nó, nhưng mất cái này thì bù được cái kia, tuy xấu nhưng nó hiền lành, ít nói, không biết chơi bời hay tụ tập phá phách, nó cũng có ít hình tượng trong xóm là thằng con ngoan ngoãn đáng loi theo..ba mẹ nó cũng được nở mày nở mặt..không phải nghe nhưng lời bàn tán sau lưng của người khác nói xấu về nó..lên ba mẹ nó cảm thấy yên tâm về nó..k dk bao lâu thì hoàn cảnh nhà nó đổi chiều..cuộc sống trở lên khó khăn nghèo khổ vì vài biến cố cụ thể là từ khi bà nó mất..nhưng đối với gia đình nó vẫn vậy, tuy nghèo nhưng ba mẹ nó vẫn thương nó như xưa...

nó không được đẹp nhưng vẫn thích soi gương nhìn cái khuôn mặt mà ba mẹ đã tạo ra nó, cái tuổi mới lớn của nó dễ thích ứng với cuộc sống bên ngoài cũng dễ ảnh hưởng bởi bạn bè lắm.. thấy bạn bè đẹp thì. ngại gì không về xoi gương so sánh nó với bạn nó chứ..nhưng có vẻ nó làm một điều vô ích rồi..vì nó có được một chút của bạn nó đâu(cười) , ngày mà nó lên cấp 3 đã làm con người nó ngày càng thay đổi, nó cũng hiền nhưng không được như lúc nó học cấp 2. biết điệu đà mặc dù là con trai nhưng không thua kém các bạn nữ nói cho có thế thôi ..chứ thực ra điệu cũng chỉ là nó nghĩ thế thôi ,tuy chăm chỉ điệu đà soi gương, nhưng cách ăn mặc của nó chả giống ai cả..lôi thôi lích thích.nói chung nó không có khiếu về cái gọi là gu thời trang của học sinh.. cho lên trong lớp không có gì nổi trội với các bạn cùng lứa cả trông rất bình thường.nhưng nó vẫn được chú ý..và thường xuyên bị cả lớp cười..chắc ai cũng thắc mắc nhỉ..họ cười vì sao, là vì cái giọng nói địa phương của nó..nó sinh ra tại bà rịa vũng tàu ba mẹ nó là người bắc ra nam đã lâu rồi..nhưng giọng nói vùng miền của ba mẹ nó vẫn không hề thay đổi, nên từ khi sinh ra cho đến khi lớn lên thì tiếng nói của nó cũng giống ba mẹ nó..nó rất gét bạn bè  gọi nó với cái tên là bắc kì. nhiều lúc nó cũng cảm thấy xấu hổ mỗi lần đứng lên đọc bài thì bạn bè toàn cười chê, chả là nó phát âm không chuẩn đặc biệt là chữ "L" toàn phát âm theo chữ "N", tiếng bắc nó mang âm trầm và nó lại là người ít nói, lên tiếng nói của nó rất nhỏ và lạ lên bạn bè hay cười nó mỗi khi nó phát ra tiếng..nó rất bực khi tiếng nói của nó làm trò cười cho người ta..lên nó chẳng muốn trò chuyện với ai cả.mặc dù nó tập đi tập lại để phát âm cho đúng, nhưng nó vẫn lẫn lộn chữ có "L" nhiều lúc lại đọc theo "N" và ngược lại, nếu nó cố tỏ ra vẻ là biết phát âm được chữ "L" uốn cố lưỡi thì tiếng nó lại càng kì hơn..cho lên đi học lúc nào cũng ngồi im không nói chuyện với ai là vì thế..nó gét những người cười tiếng nói của nó hay khinh thường người bắc, nếu họ k khinh thì họ cũng cười nó làm cho nó cảm thấy không vui, như kiểu phân biệt đối xử vậy..nhưng nó vẫn cảm thấy tự hào vì những gì mà ngày xưa người bắc đã làm gì cho việt nam.. bạn bè nó có thể phủ nhận hay khinh miệt nó nhưng không thể khinh miệt được cái lịch sử viết trên từng trang giấy mà họ học mỗi ngày..bởi thế dần dần nó hình thành lên cái tính cách gét những người nào giàu mà chê người nghèo hay thích phân biệt đối xử..hoăc là hay khoe khoang so sánh người này với người khác. bởi vì trong lòng nó luôn nghĩ, giàu sang mấy ai có được, nhưng có mà giữ cái tâm thì đúng là nhất.trong lớp, nó học cũng thuộc dạng học trung bình thôi, không dở cũng không giỏi, cũng chẳng được chăm học như người ta đâu, nếu và được chăm như người ta thì nói gì nữa!! có khi nó cũng chẳng bị bạn bè cười chê như thế này đâu..thắc mắc phải hông, là vì thời đại học sinh bây giờ nó ngộ ngộ, học giỏi quá nhiều người muốn làm bạn, hay phá phách được nổi tiếng cũng nhiều người chơi, vì có lợi mà.ai mà không chơi, học giỏi nếu thân với nó thì thi có thể được nó chỉ hoặc giúp đỡ, quang "phao" cho mà bơi, đại loại là thế, còn bên phá phách thì chắc ai cũng biết rồi, dù nó xấu nhưng nhiều học sinh phá phách tụ tập với nhau thì nói gì nữa, động vào nó nó chơi hội đồng thì chỉ có nước ngày mai nghỉ học vì sợ bị ăn hiếp hay ăn đánh nữa thì chết, bởi vậy mới nói ngộ ngộ, vì chính bản thân nó cũng đã từng trải rồi, khi thi chỉ bọn bạn thân nó mới chỉ nhau, còn nó thì chơi với ai đâu, nó nhát cáy phao còn không dám cằm lấy chi đòi quay cóp, cằm thôi chân tay đã rung rẫy đỏ mặt, làm bài thi chỉ thui thủi một mình thui, trong con người nó dù là không biết làm, hay biết làm thì nó vẫn cứ cắm cúi viết, không biết nó viết cái gì ra cái gì nếu ai mún biết thì hỏi thấy cô của nó ý haha.hình tượng của nó đi học thì vẫn thế vẫn im im, rất ít nói chuyện, nếu mà ai thấy nó nói thì cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhiều lúc còn có đứa chọc nó trời hum nay chắc mưa to bay ạ!!..trong lớp cũng có những đứa bạn vấp phải tình trạng như nó nói chung là y hệt nó, cũng cùng xóm, nói tiếng y hệt, nhà ở gần chỗ nhau nhưng không biết nhau, học chung rồi mới biết là gần đấy thui, dần dần hợp cạ..lên về sau mấy người đó chính là bạn thân sát cánh cùng nó trong lớp..rồi là đối tượng trò chuyện với nhau hiểu ý nhau..nó cảm thấy rất vui. vì có những người bạn rất tốt..rồi thời gian cũng trôi qua..nó cũng quen dần với cái tiếng nửa nam nửa bắc của nó, lên dần ít người cười về tiếng nói của nó..nó cũng cảm thấy khá hơn, lên có hứng học tập hơn..trải qua gần 1 năm cấp 3..ngày mà nó chuẩn bị thi đại học..cái tình yêu trong nó cũng dần dần phát triển..từ trước tới giờ nó nhút nhát lên vẫn chưa hề có một mối tình nào hết..có chăng chỉ là thích người ta và nó cũng biết người đó nào có để ý tới một thằng như nó chứ, nói chuyện với người ta nó còn chưa đủ khả năng để tiếp chuyện hay hỏi, thì nói gì tới yêu đương..nó chỉ thầm thích hay yêu đơn phương người ta thôi..lên nó không có người yêu là phải..nhìn bạn bè nó đi chơi với người yêu  mà nó tình cờ bắt gặp nó còn tỏ vẻ ngượng ngùng nữa huống chi là yêu..tình yêu nó chỉ tồn tại trong những cây bút chì thôi, mỗi giờ học toàn dùng nó vẽ bừa lên sách vở, nào là tên người đó hoặc ghép chung tên đó với tên của chính mình hoặc có từ "love", hoặc anh yêu em nghe thôi cũng đã đủ nổi da gà da trâu rồi, nói chung!! độ sến của nó thì chỉ có người ngoài hành tinh mới tưởng tượng hết nổi ý nghĩ thờ âm thâm thờ uy thuy sắc thúy trong nó thôi, mỗi khi nó chợt nghĩ về người con gái mà nó thích, thì tâm hồn nó cứ bay bổng đâu đó trong không trung rồi, thậm chí có thể bay hết lục địa này sang lục địa khác rồi ấy chứ, nó khéo tưởng tượng lắm, nó học dở mấy môn kia nhưng riêng về môn văn tả thì khỏi nói đi, đại loại mấy môn về công thức thì nó mù chứ mấy môn chỉ cần có chút tượng tượng thui thì nó rất khá đó nha, nhiều lúc đầu óc nó cũng đen tối và ngu muội lắm, đang học mà tâm hồn nó cứ nghĩ gì đâu không à, vì thế mỗi lần nó chỉ cần động lòng một ai đó, thì tình trạng học tập của nó lại giảm sút rõ rệt, chắc là do ảnh hưởng của cái tuổi mới lớn của nó, nhắc tới mới nhớ, có một lần không biết nghĩ gì mà cứ nhìn ra của sổ tủm tỉm cười một mình, bị thầy gọi lên bảng làm bài mà nó không biết cứ trơ trơ không chú ý, thế là bị thầy phạt ra khỏi lớp suy nghĩ về hành động của nó đã làm trong lớp, tất nhiên là trước bao nhiêu ánh mắt nhìn của bạn bè rồi, mới đầu là cười vì cái tội nó bị khùng cười một mình riêng cái tội đó thôi cũng đã đủ để bạn bè bạn tán chọc ghẹo trong vòng suốt tháng rồi còn gì, cái tuổi học trò mà không như vậy thì lớp đâu có vui, hai là ngạc nhiên trước sự trách mắng của thầy  và thầy cũng  không quên lấy viết bi ghi chép trong  sổ đầu bài là không tôn trọng giáo viên, không chú ý trong giờ học, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để cuối tuần uống chà giảng đạo cùng với thầy chủ nhiệm rồi, hên sao cho nó là không bị mời phụ huynh đấy hay lên gặp cái ông thầy hói mà ai cũng sợ hết, hói là biệt danh mà nó đặt cho ông thầy đó,biết ai không là ông hiệu trưởng trường nó chứ ai,tên ổng thoi cũng đủ biết con người ổng rồi ông tên "CAO NGHIÊM KHẮC" ông ý nổi tiếng đến nỗi các trường phổ thông quanh đó ai cũng biết tên ổng hết, ông mới lên làm hiệu trưởng được 2 năm thôi mà đã nức tiếng rồi, ổng rất nghiêm khắc với học sinh, bề ngoài ổng có thân hình không bự đâu, nhưng cái đầu ổng thì cực kì đáng sợ vừa hói lại còn trán thì bao nhăn lun, trong lúc cười cũng không biết ổng đang cười hay giận dữ nữa, bởi thế học sinh nào chẳng khiếp, đăc tội với ổng hay gặp ổng một lần vi phạm thì có mà ám ảnh, nhiều đứa học sinh phá phách trong trường thấy ổng cũng phải như người hiền lành ngoan ngoãn, làm gì  dám tỏ vẻ láo cá, những thằng thuộc ngoài thể loại không biết sợ ai, thì đang trong quy chế đình chỉ hết rồi, còn đâu mà ra vẻ huynh hoang nữa, bởi thế nó cũng sợ lắm, sở dĩ nó cũng bị một lần thỉnh giáo rồi, sự thể là thế nào thì chắc đó là riêng tư của nó, nói ra thì  ngại cho nó lắm, nó cũng không mún nhắc tới cái đó đâu mất hình tượng ngoan hiền của nó mất, những lúc nghĩ lại nó cũng e ngại..vả lại cái đó cũng lâu rồi lên nhắc chi cho đau đầu và chuyện của nó còn dài lắm tiếp lè...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét